"Hay là mình thử yêu nhau đi!
Hãy cho em, cũng như anh một cơ hội, để có thể biết liệu chúng ta có thuộc về nhau. Chỉ một tuần thôi, nếu sau một tuần mà em vẫn không muốn có anh ở bên cạnh, anh sẽ rời xa em mãi mãi, sẽ không bao giờ quấy rầy em nữa. Chỉ một lần không sống với lý trí của mình, để anh được ở bên cạnh yêu thương, chăm sóc em…"
➢ Hiện nay sách đã được xuất bản, độ dài 545 trang và bán tại các nhà sách đối tác của Đinh Tị các bạn có thể tìm mua taị các nhà sách, hoặc mua online tại đây: :
http://tiki.vn/lac-nhau-giua-thanh-xuan-tuoi-dep-nhat-p1780…
➢ Hoặc tại đây: http://dinhtibooks.com.vn/
➢ Hoặc tại đây: https://www.vinabook.com/lac-nhau-giua-thanh-xuan-tuoi-dep-nhat-p67255.html
➢ Để tìm hiểu thêm về tác phẩm, bạn có thể xem tại đây :http://lacnhaugiuathanhxuantuoidepnhat.weebly.com/
Bạn có thể inbox Ad khi không tìm mua được sách. Ad sẽ hỗ trợ hết mình tìm nhà sách gần nơi bạn ở nhất hoặc liên hệ với các nơi mua online giao tận nơi nha các bạn.
Hãy cho em, cũng như anh một cơ hội, để có thể biết liệu chúng ta có thuộc về nhau. Chỉ một tuần thôi, nếu sau một tuần mà em vẫn không muốn có anh ở bên cạnh, anh sẽ rời xa em mãi mãi, sẽ không bao giờ quấy rầy em nữa. Chỉ một lần không sống với lý trí của mình, để anh được ở bên cạnh yêu thương, chăm sóc em…"
➢ Hiện nay sách đã được xuất bản, độ dài 545 trang và bán tại các nhà sách đối tác của Đinh Tị các bạn có thể tìm mua taị các nhà sách, hoặc mua online tại đây: :
http://tiki.vn/lac-nhau-giua-thanh-xuan-tuoi-dep-nhat-p1780…
➢ Hoặc tại đây: http://dinhtibooks.com.vn/
➢ Hoặc tại đây: https://www.vinabook.com/lac-nhau-giua-thanh-xuan-tuoi-dep-nhat-p67255.html
➢ Để tìm hiểu thêm về tác phẩm, bạn có thể xem tại đây :http://lacnhaugiuathanhxuantuoidepnhat.weebly.com/
Bạn có thể inbox Ad khi không tìm mua được sách. Ad sẽ hỗ trợ hết mình tìm nhà sách gần nơi bạn ở nhất hoặc liên hệ với các nơi mua online giao tận nơi nha các bạn.
"Mùa thu năm ấy thật dài và lạnh lẽo, những cơn mưa tháng Mười ẩm ướt, run rẩy và cô độc để lại trong tim anh một vết sẹo sâu hoắm và không ngừng nhức nhối. Những bài hát nổi tiếng trong giới học sinh, sinh viên một thời với những âm hưởng mãnh liệt: Ngày xa vắng, Yêu em trong lửa cháy, Ở phía bờ bên kia... Cũng được ra đời từ những ngày ấy. Anh đi qua tuổi mười tám với nỗi đau chênh vênh trong tim, trống vắng đến hiu quạnh và những buổi chiều man mác vì nhớ bóng dáng một người"
"Hay là mình thử yêu nhau đi!
Hãy cho em, cũng như anh một cơ hội, để có thể biết liệu chúng ta có thuộc về nhau. Chỉ một tuần thôi, nếu sau một tuần mà em vẫn không muốn có anh ở bên cạnh, anh sẽ rời xa em mãi mãi, sẽ không bao giờ quấy rầy em nữa. Chỉ một lần không sống với lý trí của mình, để anh được ở bên cạnh yêu thương, chăm sóc em…"
"Anh không tìm thấy tham vọng trong mình để có thể hy sinh tất cả vì danh vọng và tiền tài. Anh thích ẩn mình, thích được sống yên ổn và bình lặng. Có những điều làm anh cảm thấy sợ hãi và ngột ngạt đến cùng cực, anh không muốn đấu tranh để sống trong cái thế giới mình không thuộc về.
...
Khi gặp em tại sân bay, anh đang không biết mình sẽ phải làm gì, sẽ sống thế nào trong những ngày còn lại của cuộc đời mình. Và em đã cho anh một tia hy vọng, để có thể sống và hạnh phúc. Em có biết là em quan trọng với anh như thế nào không? Anh luôn đi tìm hạnh phúc của cuộc đời này, và bây giờ, hạnh phúc ấy ở gần ngay trước mặt..."
"Nếu lần này thật sự phải kết thúc ở đây, anh cũng rất vui vì được ở bên em.
Anh yêu em và cần em, anh cũng biết tại sao mình lại muốn gắn bó với một người nhiều đến như thế. Anh không muốn chỉ làm người yêu em hoặc được em yêu lại, mà anh thật sự muốn có một gia đình hạnh phúc với em, muốn được làm chồng của em, làm cha của những đứa con em, muốn chúng ta được ở bên nhau, gắn bó và sẻ chia suốt cuộc đời, em có hiểu không?"
"Thành phố phồn hoa, nơi nỗi cô đơn luôn âm ỉ bên trong trái tim tổn thương của những người trẻ tuổi. Nơi vì tình yêu, họ có thể hy sinh cả mạng sống của mình. Nơi họ lạc mất nhau giữa thanh xuân tươi đẹp nhất..."
Bạn có đang cô đơn trong một thành phố như vậy?
Và bạn có từng đánh mất một người nào đó trong những năm tháng tuổi trẻ đầy nông nổi?
- Anh khỏe rồi, mai mình về nước nhé! Anh sẽ về cùng em và Khả Tâm. Công việc ở công ty Lee có thể sắp xếp được.
- Lại về Việt Nam? Anh đâu có việc gì ở đấy. À, anh có biết sau đêm qua, ba đứa mình đã trở nên nổi tiếng rồi không? Anh chỉ cần lên mạng, tìm kiếm “bộ ba tự tử vì thất tình ở Clark Quay, ba du khách mất trí, hiện trường nhảy sông ở Singapore” ... thì sẽ thấy ngay bọn mình.
- Thế còn cảnh anh bị một anh chàng hô hấp nhân tạo, liệu ...
- Có, còn cận cảnh nữa.
Xuân Nhật chồm dậy, chạy vào WC ói mửa, mặc kệ kim truyền nước tuột ra khỏi ven tay, treo toòng teng trên đầu giường. An Thư thì cười ngất, cô cũng không ngờ chỉ sau một đêm, họ đã trở nên nổi tiếng kiểu đắc bất dĩ như vậy. Khả Tâm đứng bên ngoài cửa kính nhìn vào phòng, chợt thấy trong lòng trào lên nhiều cảm xúc khó tả. Gã Xuân Nhật này quả thật đã yêu An Thư đến mức có thể đánh đổi cả mạng sống của mình, có thể còn yêu nhiều hơn anh có thể. Gã đã nhảy xuống sông mà không hề do dự. Ở vị trí của hắn, với điểm yếu không biết bơi, anh không biết mình có đủ can đảm để làm như vậy không. Lòng chợt thoáng qua một nỗi buồn mơ hồ, Khả Tâm dạo bước ngoài sân bệnh viện, anh không muốn xen ngang cuộc nói chuyện giữa hai người.
"Hay là mình thử yêu nhau đi!
Hãy cho em, cũng như anh một cơ hội, để có thể biết liệu chúng ta có thuộc về nhau. Chỉ một tuần thôi, nếu sau một tuần mà em vẫn không muốn có anh ở bên cạnh, anh sẽ rời xa em mãi mãi, sẽ không bao giờ quấy rầy em nữa. Chỉ một lần không sống với lý trí của mình, để anh được ở bên cạnh yêu thương, chăm sóc em…"
"Anh không tìm thấy tham vọng trong mình để có thể hy sinh tất cả vì danh vọng và tiền tài. Anh thích ẩn mình, thích được sống yên ổn và bình lặng. Có những điều làm anh cảm thấy sợ hãi và ngột ngạt đến cùng cực, anh không muốn đấu tranh để sống trong cái thế giới mình không thuộc về.
...
Khi gặp em tại sân bay, anh đang không biết mình sẽ phải làm gì, sẽ sống thế nào trong những ngày còn lại của cuộc đời mình. Và em đã cho anh một tia hy vọng, để có thể sống và hạnh phúc. Em có biết là em quan trọng với anh như thế nào không? Anh luôn đi tìm hạnh phúc của cuộc đời này, và bây giờ, hạnh phúc ấy ở gần ngay trước mặt..."
"Nếu lần này thật sự phải kết thúc ở đây, anh cũng rất vui vì được ở bên em.
Anh yêu em và cần em, anh cũng biết tại sao mình lại muốn gắn bó với một người nhiều đến như thế. Anh không muốn chỉ làm người yêu em hoặc được em yêu lại, mà anh thật sự muốn có một gia đình hạnh phúc với em, muốn được làm chồng của em, làm cha của những đứa con em, muốn chúng ta được ở bên nhau, gắn bó và sẻ chia suốt cuộc đời, em có hiểu không?"
"Thành phố phồn hoa, nơi nỗi cô đơn luôn âm ỉ bên trong trái tim tổn thương của những người trẻ tuổi. Nơi vì tình yêu, họ có thể hy sinh cả mạng sống của mình. Nơi họ lạc mất nhau giữa thanh xuân tươi đẹp nhất..."
Bạn có đang cô đơn trong một thành phố như vậy?
Và bạn có từng đánh mất một người nào đó trong những năm tháng tuổi trẻ đầy nông nổi?
- Anh khỏe rồi, mai mình về nước nhé! Anh sẽ về cùng em và Khả Tâm. Công việc ở công ty Lee có thể sắp xếp được.
- Lại về Việt Nam? Anh đâu có việc gì ở đấy. À, anh có biết sau đêm qua, ba đứa mình đã trở nên nổi tiếng rồi không? Anh chỉ cần lên mạng, tìm kiếm “bộ ba tự tử vì thất tình ở Clark Quay, ba du khách mất trí, hiện trường nhảy sông ở Singapore” ... thì sẽ thấy ngay bọn mình.
- Thế còn cảnh anh bị một anh chàng hô hấp nhân tạo, liệu ...
- Có, còn cận cảnh nữa.
Xuân Nhật chồm dậy, chạy vào WC ói mửa, mặc kệ kim truyền nước tuột ra khỏi ven tay, treo toòng teng trên đầu giường. An Thư thì cười ngất, cô cũng không ngờ chỉ sau một đêm, họ đã trở nên nổi tiếng kiểu đắc bất dĩ như vậy. Khả Tâm đứng bên ngoài cửa kính nhìn vào phòng, chợt thấy trong lòng trào lên nhiều cảm xúc khó tả. Gã Xuân Nhật này quả thật đã yêu An Thư đến mức có thể đánh đổi cả mạng sống của mình, có thể còn yêu nhiều hơn anh có thể. Gã đã nhảy xuống sông mà không hề do dự. Ở vị trí của hắn, với điểm yếu không biết bơi, anh không biết mình có đủ can đảm để làm như vậy không. Lòng chợt thoáng qua một nỗi buồn mơ hồ, Khả Tâm dạo bước ngoài sân bệnh viện, anh không muốn xen ngang cuộc nói chuyện giữa hai người.